Julianus (
tiếng Latinh: Flavius Claudius Iulianus Augustus,
[1]tiếng Hy Lạp: Φλάβιος Κλαύδιος Ἰουλιανός;
331/
332[2] –
26 tháng 6 năm
363), có hỗn danh là
Julianus Kẻ bội giáo, hoặc là
Julianus Nhà hiền triết, là một
hoàng đế La Mã, trị vì từ năm
355 cho đến năm
363. Julianus cũng là một
nhà triết học và nhà văn viết
tiếng Hy Lạp.
[3] Julianus thường được xem là một hoàng đế có tài, nhưng đã gây ra nhiều tranh cãi vì ông ta khôi phục tín ngưỡng đa thần cổ của người La Mã vốn đã bị gạt sang bên lề sau khi
Constantinus I tuyên bố
ki-tô giáo là quốc giáo La Mã
[4][5]Julianus là thành viên hoàng tộc
nhà Constantinus và là em trai của
Constantius Gallus - phó hoàng đế của
Constantius II. Năm 355, Constantius II giết Gallus, lập Julianus làm Phó Hoàng đế (
Caesar) cai quản các tỉnh phía tây của La Mã. Tại đây, Julianus nhiều lần cầm quân đánh các man tộc phương Bắc xâm lấn, tiêu biểu nhất là
trận Argentoratum (
357) đánh bại một đội quân đông hơn nhiều lần của người Alamanni. Năm
360, quân sĩ suy tôn Julianus làm
Augustus, châm ngòi một cuộc chiến giữa Constantius II và Julianus. Constantinus chết khi chưa kịp giao chiến, Julianus tiến quân vào thủ đô
Constantinopolis và tuyên bố là người kế thừa hợp pháp của Constantinus.
[6] Năm
362, Julianus đi đánh
đế quốc Ba Tư-Sassanid – đối thủ đáng gờm nhất của La Mã phía Nam. Julianus ban đầu thắng trận, nhưng sau thua phải lui quân về, trên đường rút bị trọng thương và chết.
[7]Julianus là một người có tính cách vô cùng khó hiểu và phức tạp đến mức hiếm có: ông là "một nhà chỉ huy quân sự, một tín đồ của thuyết thần trí, một nhà
cải cách xã hội, và là một nhà văn".
[8],
[5] Julianus là nguyên thủ không theo đạo Ki-tô cuối cùng của La Mã; ông ta đã nỗ lực khôi phục các giá trị truyền thống của La Mã trước thời Constantinus I vì cho rằng điều đó cứu đế quốc khỏi nguy cơ "tan vỡ".
[9] Julianus đã cải tổ toàn bộ chính phủ, ban bố các chính sách tẩy chay
Ki-tô giáo và hồi phục
các truyền thống tôn giáo xưa của người La Mã, mà đặc biệt là thuyết
Đa thần Tân Plato. Chính vì vậy mà Giáo hội Ki-tô giáo căm ghét Julianus và đặt cho ông ta hỗn danh là "Julianus
Kẻ bội giáo".
[10] Do Julianus không có con nối dõi, bộ tướng là Jovianus là lên kế ngôi. Điều này biến Julianus thành hoàng đế cuối cùng của nhà Constantinus, trong khi đây lại là
triều đại Ki-tô giáo đầu tiên trong lịch sử Đế quốc La Mã.
[11]